Tên truyện: Teddy
Thể loại: One shot, Tragedy, Việt Nam
Trong một ngôi làng nhỏ ven biển tại Việt Nam, có một cậu bé tên là Teddy, một cậu bé mồ côi từ nhỏ. Teddy sống cùng bà ngoại trong căn nhà nhỏ gần bờ biển. Mỗi ngày, Teddy đều giữ một chiếc gấu bông mà mẹ đã tặng cho cậu trước khi mẹ ra đi mãi mãi. Chiếc gấu bông trở thành người bạn đồng hành đáng tin cậy của Teddy trong mọi hoàn cảnh.
Một ngày, khi cơn bão ập đến làng, toàn bộ dân làng phải sơ tán để tránh thảm họa. Bà ngoại Teddy từng nói rằng nếu cơn bão quá lớn, họ sẽ phải rời khỏi căn nhà thân thương này. Teddy không muốn rời khỏi căn nhà, không muốn xa lìa biển cả và chiếc gấu bông. Nhưng Teddy biết, an toàn của bản thân và bà ngoại quan trọng hơn.
Khi cơn bão dấy lên căng thẳng, Teddy cầm lấy chiếc gấu bông và giơ cao lên, như muốn xin bảo vệ từ trên cao. Bà ngoại ôm Theodore chặt vào lòng, dẫn cậu bé và mọi người trong làng đến nơi an toàn. Nhưng giữa cơn bão dữ dội, tia sét đánh xuống và bà ngoại Teddy bị thương nặng. Teddy không thể tin vào mắt mình, bà ngoại của cậu nằm bất động trên đất ướt.
Khi cơn bão qua đi, Teddy ôm chặt chiếc gấu bông, khóc lóc ôm bà ngoại cuối cùng. Bà ngoại Teddy đã ra đi mãi mãi. Teddy cảm thấy cô đơn giữa cánh rừng cây lau đổ nát, giữa cánh biển đông đầy rẫy kỷ niệm. Chiếc gấu bông trở thành biểu tượng của tình yêu, hy vọng và mất mát trong trái tim nhỏ bé của Teddy.
Teddy ở lại căn nhà cũ, giữ cho nó không bị phá hủy, giữ cho nó vẫn đậm chất hồn Việt Nam. Nhưng trong lòng cậu bé, một khoảng trống lớn vẫn chưa được lấp đầy. Teddy vẫn giữ chiếc gấu bông và nhìn ra biển cả, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má cậu. Trong những tia nắng chiều, Teddy hát vang một bài hát mà bà ngoại đã dạy cho cậu, để tri ân người đã cho cậu một cuộc đời, một tình yêu không bao giờ phai nhạt.
Tên truyện: Teddy
Thể loại: One shot, Tragedy, Việt Nam
Trong một ngôi làng nhỏ ven biển tại Việt Nam, có một cậu bé tên là Teddy, một cậu bé mồ côi từ nhỏ. Teddy sống cùng bà ngoại trong căn nhà nhỏ gần bờ biển. Mỗi ngày, Teddy đều giữ một chiếc gấu bông mà mẹ đã tặng cho cậu trước khi mẹ ra đi mãi mãi. Chiếc gấu bông trở thành người bạn đồng hành đáng tin cậy của Teddy trong mọi hoàn cảnh.
Một ngày, khi cơn bão ập đến làng, toàn bộ dân làng phải sơ tán để tránh thảm họa. Bà ngoại Teddy từng nói rằng nếu cơn bão quá lớn, họ sẽ phải rời khỏi căn nhà thân thương này. Teddy không muốn rời khỏi căn nhà, không muốn xa lìa biển cả và chiếc gấu bông. Nhưng Teddy biết, an toàn của bản thân và bà ngoại quan trọng hơn.
Khi cơn bão dấy lên căng thẳng, Teddy cầm lấy chiếc gấu bông và giơ cao lên, như muốn xin bảo vệ từ trên cao. Bà ngoại ôm Theodore chặt vào lòng, dẫn cậu bé và mọi người trong làng đến nơi an toàn. Nhưng giữa cơn bão dữ dội, tia sét đánh xuống và bà ngoại Teddy bị thương nặng. Teddy không thể tin vào mắt mình, bà ngoại của cậu nằm bất động trên đất ướt.
Khi cơn bão qua đi, Teddy ôm chặt chiếc gấu bông, khóc lóc ôm bà ngoại cuối cùng. Bà ngoại Teddy đã ra đi mãi mãi. Teddy cảm thấy cô đơn giữa cánh rừng cây lau đổ nát, giữa cánh biển đông đầy rẫy kỷ niệm. Chiếc gấu bông trở thành biểu tượng của tình yêu, hy vọng và mất mát trong trái tim nhỏ bé của Teddy.
Teddy ở lại căn nhà cũ, giữ cho nó không bị phá hủy, giữ cho nó vẫn đậm chất hồn Việt Nam. Nhưng trong lòng cậu bé, một khoảng trống lớn vẫn chưa được lấp đầy. Teddy vẫn giữ chiếc gấu bông và nhìn ra biển cả, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má cậu. Trong những tia nắng chiều, Teddy hát vang một bài hát mà bà ngoại đã dạy cho cậu, để tri ân người đã cho cậu một cuộc đời, một tình yêu không bao giờ phai nhạt.